Khác, Hài Hước, Xuyên Không, Ngôn Tình, Đọc truyện Chị Đại Xuyên Không!!! Tác giả: Trương Nhi. Trạng thái: Hoàn thành. Số chương: 56. Chương cuối: Chương 56. Thể loại: Khác Hài Hước Xuyên Không Ngôn Tình. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Xuyên KhôngNguồn wordpressTrạng thái FullSố chương 56Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Tác giả Trương Nhi - Thể loại Ngôn Tình , Xuyên Không - Bạn đang đọc truyện Chị Đại Xuyên Không!!! của tác giả Trương Nhi. Lần đầu tiên đi nhà xí"Mẹ nó, nhà vệ sinh lại có thể tồi tệ như vậy?"Lần đầu tiên mặc trang phục cổ đại"Ta cho các người biết, trước giờ ta ra đường chỉ mặc một áo ngực và một cái áo mà cái ngươi gọi là áo yếm, ai đời có cái phong cách thời trang nào mà mặc ba lớp trong ba lớp ngoài? các ngươi tính ướp xác?"Lần đầu tiên gặp hoàng thượng"Ngươi, là hoàng thượng? Cũng đẹp trai đấy, có biết uống rượu không?"Khi được hỏi về nữ công gia chánh"Ta biết hát, biết đàn, nhưng mấy thứ đó quá tầm thường, ta còn có thể nhảy rất đẹp trên nền nhạc sàn, ta là tay đua số một, ta còn có thể đánh lộn a!""Ngươi là ai?""Ta là Mặc Dương Chi, chị đại đến từ thế kỉ hai mươi mốt!"Nếu yêu thích truyện xuyên không, bạn có thể đọc thêm Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng hoặc Trời Sinh Một ĐôiSSTruyen thân mời các bạn đọc tiếp Hôm nay đã qua gần hai tháng kể từ ngày Hàn Lạc Thần ban xuống thánh chỉ đặc xá. Vậy mà người đến cầu kiến hoàng hậu vẫn không dứt! Dương Chi giống như cô dâu tổ chức lễ cưới. Cười cười đến đau cả hàm, lại phải diễn vai mẫu nghi thiên hạ đến mệt mỏi, Phí Oanh bên ngoài mang vào một tập sách quen thuộc ghi ghi chép chép "Hoàng hậu nương nương, đến sáng nay Ngô phu nhân dắt theo tiểu công tử năm tuổi cầu kiến, nói là người nên nhìn nhiều một chút nam hài. Triệu quận chúa vương hầu mang theo trái đào từ Tây vực về nói là rất tốt cho nữ nhân mang thai. Sau đó, chiều sẽ..." "Ngưng!" - nàng bất lực la lớn, làm sao có thể chịu nổi đây? Mấy người phu nhân này nọ cực kì rảnh rỗi, mỗi ngày đều đem đến đủ thứ nói là bồi bổ cho nàng, nhưng còn nói chuyện cực kì nhiều đến nỗi nàng đuổi rất nhiều lần cũng không hết. Hàn Lạc Thần đáng chết "Gọi Hàn Lạc Thần đến đây cho ta!" "Dạ" - Phí Oanh và Tiểu Hạ đối với sự tức giận của hoàng hậu cực kì thấu hiểu Vài phút sau Hàn Lạc Thần đã có mặt, vẻ mặt thê nô nhìn nàng âu yếm "Nương tử, xem ta mang gì đến cho nàng đây" Hàn Lạc Thần dắt theo một người ngoại quốc mái tóc trắng xoá, nhưng đặc biệt lại là một nam nhân ở tuổi tứ tuần, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh. Dương Chi vốn định gọi Hàn Lạc Thần đến để than thở trách móc hắn, nhưng nhìn đến nam nhân ngoại quốc cực kì tò mò, ngoan ngoãn để Thần Thần ôm vào lòng vuốt vuốt xoa xoa "Mặc Dương Chi, nàng có yêu ta không?" Nàng ngây ngốc nhìn Thần Thần, ôn nhu ôm hắn "Ta yêu chàng" "Tiểu Chi, chân mệnh bảo bối, ta yêu nàng. Hôm nay ta muốn cùng nàng ghi lại thời khắc tốt đẹp nhất của chúng ta cùng với tiểu hài tử. Sau này lịch sử khi nhắc đến đại hoàng đế Linh Bắc đời thứ tám, cũng sẽ nhắc đến một đại hoàng hậu mà hắn yêu thương nhất" ————————— Tại viện bảo tàng quốc gia Linh Bắc 1000 năm sau. "Các em thân mến, ở gian phòng này chính là ba bảo vật quốc gia của Linh Bắc chúng ta. Có một bảo vật thầy muốn giới thiệu tới các em ngày hôm nay" Giáo sư râu tóc đã bạc, đem hơn năm mươi sinh viên hướng về phía một bức tranh sơn dầu khắc hoạ hai nhân vật một nam một nữ, nhan sắc hai người cực kì tuyệt đỉnh, mặc dù đã cách hàng trăm năm, nhưng nhan sắc nữ nhân kia hình như vẫn rất phù hợp với với thị hiếu của các sinh viên trẻ tuổi. Các bạn sinh viên cực kì cao hứng nhìn bảo vật quốc gia trước mắt mà bàn tán, đây là bức tranh nổi tiếng thế giới a! Giáo sư già mỉm cười, ánh mắt giống như thật có tình cảm với bức tranh "Các em thân mến, chắc hẳn các em đều biết đến bức tranh đặc biệt này. Đây là tranh sơn dầu của một hoạ sỹ huyền thoại thế giới phương Tây cách đây khoảng một ngàn năm. Trong một cuốn sách ghi lại, ông ấy ngày đó cực kì vinh hạnh khi được phác hoạ lại hình ảnh đại Linh Bắc hoàng đế đời thứ tám cùng Chiêu Minh Hiền hoàng hậu - tước vị được chính hoàng đế phong cho hoàng hậu năm đó" Sinh viên ai nấy đều tập trung nhìn chằm chằm bức tranh này, hoàng hậu cười hạnh phúc tựa đầu vào ngực hoàng đế, hoàng đế vòng tay ôm qua eo, nâng niu hoàng hậu. Khiến các sinh viên trầm trồ ghen tị. Vị giáo sư nói tiếp "Lịch sử ghi lại, bức tranh này được vẽ vào thời điểm Chiêu Minh Hiền hoàng hậu mang thai được bốn tháng, đại Linh Bắc đế mỗi ngày đều cuốn quýt bên nàng, có một số hạ nhân ngày đó cao hứng đến nỗi đem câu chuyện trong hoàng cung truyền ra bên ngoài viết thành một cuốn sách, kể về sự sủng ái của đại Linh Bắc đế dành cho hoàng hậu. Long thai trong bức tranh này mà Chiêu Minh Hiền hoàng hậu đang mang, chính là đại Linh Bắc hoàng đế đời thứ chín - Hàn Khắc Hiên. Lại nói, sau khi hoàng hậu hạ sinh được thái tử Hàn Khắc Thiên, đại Linh Bắc đế đời thứ tám chính thức giải tán hậu cung. Dành duy nhất sủng ái cho Chiêu Minh Hiền hoàng hậu" Các sinh viên bên dưới ồ lên một tiếng nhìn giáo sư đầu ngành môn lịch sử, giống như trông chờ ông tiếp tục nói "Trong lịch sử thời kì phong kiến, chỉ có duy nhất hai trường hợp phế bỏ hậu cung độc sủng hoàng hậu. Chính là đời thứ bảy và thứ tám Linh Bắc quốc. Nhưng hoàng đế đời thứ tám sủng ái hoàng hậu đến cả dân chúng đều biết, làm nên bao nhiêu chuyện ngoại lệ đối với vị hoàng hậu này. Thế nhân truyền miệng nhau, ngày đó thái hậu, tức là hoàng hậu Linh Bắc đời thứ bảy đã không nhịn được mà cảm thán trong buổi đại thọ một câu" "Câu gì vậy thưa thầy?" - giáo sư ngập ngừng làm cho sinh viên càng thêm tò mò Giáo sư cười ái ngại "Thái hậu nói rằng, hoàng đế chính là thê nô trong truyền thuyết!" "Ha ha ha...!?!" Sinh viên không nhịn được cười lớn, nữ sinh ai nấy đều mong muốn mình được trở thành vị hoàng hậu kia, dành hết muôn phần sủng ái của thiên hạ! Giáo sư vuốt chòm râu đã có phần trắng của mình, ánh mắt tắt đi ý cười rồi đăm chiêu "Chỉ có điều..." Sinh viên bắt đầu im lặng nghe giáo sư nói tiếp "Chiêu Minh Hiền hoàng hậu có tự mình viết lại một cuốn tự truyện của cuộc đời mình, chỉ là đã gây tranh cãi rất nhiều trong giới sử học gia trên thế giới... Cuốn sách này không có tên, nhưng lại được xác minh là chính Chiêu Minh Hiền hoàng hậu viết vào những ngày cuối đời. Có điều, tự truyện này được hoàng hậu mở đầu vào đoạn thời gian từ khi hoàng hậu đã nhập cung được bốn tháng trở thành một Hiền phi, các sử học gia không ai có thể lí giải được tại sao hoàng hậu lại chọn bắt đầu câu chuyện của cuộc đời mình vào thời điểm đó. Hơn nữa, vào trang cuối cùng của của tự truyện, hoàng hậu có ghi lại một câu gây tranh cãi rất nhiều và không một sử học gia nào lí nào được" "Một câu được ghi bằng tiếng phổ thông của chúng ta thời điểm hiện tại, mà không phải là ngôn ngữ Linh Bắc ngàn năm trước. Chính là câu 'Thần Thần, em yêu anh'" Giáo sư đột nhiên tĩnh lặng, kéo theo sinh viên mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ của mình..Đây là trường hợp gì đây. Làm sao có thể? ——————— Hoàn chính văn <3 Bạn đang đọc truyện tại Dương Chi đang định phản bác lại, nói gì đó, thì Hàn Lạc Thần đột nhiên xuất hiện, thu hút mọi ánh mắt "Hoàng thượng giá đáo" Giọng nói the thé đó là của một tiểu nam tử - Lưu Tề, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, hắn là thái giám kề cận Hàn Lạc Thần, tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất có kinh nghiệm trong việc hầu hạ Hàn Lạc Thần, là người Hàn Lạc Thần rất tin tưởng, đã theo hắn hầu hạ từ khi còn nhỏ Hàn Lạc Thần đến, tất cả mọi người đều cùng nhau hành lễ, Dương Chi lần này rất biết điều, cúi xuống hành lễ với hắn. Người thức thời là người khôn a! Hàn Lạc Thần ở vùng trời Linh Bắc chính là ông trời, huống chi nàng còn đang là phi tần thất sủng, vô lễ với hắn thì coi chừng cái đầu cũng không còn! Hàn Lạc Thần miễn lễ một tiếng, chưa kịp nói gì thì Lâm Hoa đã tiến tới, nước mắt ngắn dài nhìn hắn "Hoàng thượng, người.. người làm chủ cho thần thiếp, Hiền phi muội ấy không hành lễ với thần thiếp, lại còn..còn vô lễ với thần thiếp" Dương Chi tròn mắt nhìn nàng ta, hay quá, một diễn viên suất sắc, nhìn nàng ta như thế Dương Chi liền nhớ đến một nữ diễn viên phản diện nàng vừa xem trước khi xuyên không Hàn Lạc Thần sau khi thượng triều nghe nói Lâm Hoa mở một buổi ngắm hoa thì cũng muốn giải trí một chút đến xem, thì lại cảm thấy đau đầu với đám nữ nhân này, không kiên nhẫn nói "Hiền phi, ngươi so với Hoa nhi vẫn nhỏ hơn một bậc, chẳng lẽ công chúa Linh Nam quốc không hiểu lễ nghĩa như vậy?" Cái gì? Còn lôi cả Linh Nam quốc của Mặc công chúa vào? Dương Chi nắm chặt bàn tay nhỏ phía trong tà áo. Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn nhất định phải nhẫn. Đời còn dài, chị đại trả thù vài ngày chưa muộn! Lâm Hoa thì miệng khẽ nhếch lên vui vẻ. Dương Chi nhìn Lâm Hoa đắc ý thì nhất thời tức giận, mọi cảm xúc từ ngày hôm qua tiêu tan đi đâu hết, hiện giờ nàng chỉ cảm thấy chán ghét tên hoàng đế này cực kì. Anh tuấn thì sao? Khí chất cái gì? Đá, đá bay hết! Cái đồ ngựa đực bị nữ nhân che mắt! Ta, không sợ ngươi nữa. Muốn chém đầu ta? Bước qua xác Mặc quốc vương đại nhân nhé! "Hoàng thượng phải xem lại hậu cung của người mới đúng đấy" Mọi người lại được một lần tròn mắt, cái gì thế này, Hiền phi này chán sống sao? Trước tình cảnh này, mỗi người có mặt đều mang một suy nghĩ khác nhau, người đắc ý nhất phải nhắc đến Lâm quý phi, sau đó là tam tần, các nàng dường như đang chờ xem kịch hay, xem hoàng thượng xử lí nữ nhân ngông cuồng này. Phí Oanh, Tiểu Hạ thì lo lắng không thôi, đúng như các nàng nghĩ, nương nương đã thay đổi nhanh như thế chắc chắn sẽ gây chuyện 'nương nương a nương nương, người có thể đắc tội với cả thế giới vì đã có quốc vương bảo hộ, nhưng trừ một người, một người thôi nương nương, người đó không sợ quốc vương chúng ta!' Nhưng rất tiếc, nàng đã đắc tội. Dương Chi vẫn giữ vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, nàng ở hiện đại cũng chỉ hơn mười chín tuổi, nếu hỏi nàng sợ gì nhất thì chắc là chuột, gián.. Bây giờ dường nàng cũng đang chút chút sợ người nam nhân này, nhưng mà, phải kiên cường mới được! Còn Hàn Lạc Thần, tâm hắn không hiểu tại sao lại không tức giận, lại có gì đó nôn nao, hắn muốn kết thúc cảm giác bất thường này, liền lên tiếng "Được rồi, chuyện này dừng ở đây" Nói xong, Hàn Lạc Thần gỡ tay Lâm Hoa đang ôm chặt mình, đi vào Quý Hòa cung, để lại một đống người vẫn chưa hiểu gì. Lâm Hoa không can tâm định lên tiếng, thì bị một thanh âm lạnh lẽo lấn át "Hiện đại trẫm muốn hưởng hoa, các nàng tốt nhất đừng phá hư tâm trạng của trẫm" Dương Chi đắc ý trong lòng, woa, Mặc quốc vương cha hờ, xem ra ông thật sự là lá chắn hoàn hảo của ta a! Buổi ngắm hoa hôm đó, căng thẳng chưa từng thấy, hoàng thượng thì thỉnh thoảng lại cứ ngước nhìn Hiền phi, làm cho các phi tử khác đầu bốc khói, bấu chặt chiếc khăn trên tay, hận không thể một đao giết chết. Khác với những gì Dương Chi tưởng tượng, buổi ngắm hoa nhạt nhẽo đến không tưởng, nào là dâng trà rồi nghe kể về các loài hoa, những tiếng khen hoa của các phi tần khác nhau để lấy lòng Lâm quý phi cùng hoàng thượng, khiến nàng buồn ngủ không tả được, chỉ biết chống chế bằng cách ăn rồi uống, còn có ánh mắt của..của tất cả mọi người nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống! Sau cuộc ngắm hoa ghi dấu lịch sử đó, cả hoàng cung truyền tai nhau việc công chúa Linh Nam quốc thay đổi thành một con người khác, miệng lưỡi sắc bén, ăn nói rất tự tin, không còn nhút nhát như trước, một mình lấn át cả hoàng thượng cùng Lâm quý phi. Còn hoàng thượng thì cả buổi ngắm hoa thì thường xuyên liếc nhìn nàng. Mọi người đều đang suy đoán rất có thể Mặc công chúa Linh Nam quốc sẽ trở thành sủng phi tiếp theo của hoàng đế, tranh giành thiên chức mẫu nghi thiên hạ với Lâm quý phi! Rất xứng a! Ở Thần Kính điện, Lưu Tề thái giám cúi đầu, rồi hướng nam tử vừa đi đến nói "Thanh Phong tướng quân, hoàng thượng đang đợi người bên trong" Thanh Phong cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì hiên ngang đi thẳng vào tẩm điện, các cung nhân nhìn thấy hắn bước vào thì đều cúi đầu rồi lui ra "Thần tham kiến hoàng thượng" Hàn Lạc Thần đang đọc sách, rất thoải mái ngồi lên, gấp sách lại, chưa lên tiếng miễn lễ thì người kia đã tươi cười nói tiếp "Hoàng thượng, thần nghe nói, người có sủng phi mới?" - kèm theo đó là một nụ cười rất chế giễu, hắn dường như không xem vị trước mắt mình là chí tôn thiên cửu. Thanh Phong, Hàn Lạc Thần và đệ đệ của Hàn Lạc Thần là vương gia Hàn Liệt là ba huynh đệ chơi với nhau từ khi còn bé, khi chỉ có ba người, họ quên đi địa vị của mình. Hiện giờ Liệt vương gia vì muốn hoàng thượng an tâm trị vị, nên xin đi trấn thủ biên cương vài năm mới trở về một lần, Thanh Phong nắm giữ vị trí tướng quân, đứng đầu Ngự lâm quân của triều đình, thỉnh thoảng vẫn ra vào cung. Hàn Lạc Thần cười nhẹ một tiếng, hắn cũng không biết mình như thế nào, trong cung truyền tai nhau Mặc Dương Chi sắp trở thành sủng phi, mà trong tâm hắn, lại muốn điều đó thành sự thật. "Thanh Phong, ngươi đã gặp nàng ấy trong lễ phong phi, ngươi thấy nàng ấy là người như thế nào?" Thanh Phong nghiêm túc nhớ lại, hôm đó Mặc công chúa còn vì quá rung sợ mà trong đại lễ đánh rơi cả thánh chỉ phong phi "Rất xinh đẹp, nhưng quá nhút nhát đi, hoàng thượng, trước giờ thần không biết người thích nữ nhân như vậy đấy" - Thanh Phong tiến lên tiện thể ngồi xuống ghế, nhận trà từ cung nữ khẽ nhấp môi Hàn Lạc Thần gật đầu như đồng ý với ý kiến của Thanh Phong tướng quân, ánh mắt đăm chiêu "Đúng, trẫm đã từng rất chán ghét nàng ấy, nhưng mà, hiện tại Hiền phi không còn là Hiền phi" Một câu nói làm Thanh Phong dừng uống trà, rất hứng thú nhìn vị đại huynh kết nghĩa rất hiếm khi lộ vẻ mặt đó "Người là đang nghĩ có người giả mạo nàng?" Hậu cung nghiêm ngặt như thế, việc đánh tráo một đại phi tần như Hiền phi thật sự không đơn giản "Trẫm nghĩ không có khả năng đó, nhưng trẫm đã cho người điều tra" Từ lúc ở Quý Hòa cung về, hắn đã lập tức cho người điều tra, hắn muốn tìm hiểu về nữ nhân kì lạ này. Thanh phong nghe Hàn Lạc Thần nói thế, cũng không ý kiến, nhắc đến chuyện hậu cung hắn như đột nhiên nhớ điều gì đó "Hoàng thượng, thần nghe các đại thần khác đều nói, nữ nhi của bọn họ trong cung bị Lâm Hoa chèn ép, đối với việc người đưa nàng ta lên Quý phi, đã có chỉ trích rất nhiều, hiện giờ nàng ta còn cuồng ngông như vậy, người định làm ngơ sao?" Thanh Phong biết nội tình, nhưng vẫn không thể chấp nhận, nữ nhân đó đã cứu hoàng thượng một mạng, đối với Thanh Phong hắn cũng là ân nhân, nhưng một nữ nhân như thế, thật sự đã quá tự cao rồi "Ngươi còn không hiểu ý trẫm sao? Nàng đã cứu trẫm một mạng, trẫm nợ nàng ấy một ân tình, trẫm lại không thể bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy mất đi nhi tử còn chưa chào đời. Không có tình cũng có nghĩ. Để nàng ấy sống thoải mái một chút trong hậu cung cũng là ý trẫm. Hơn nữa, trẫm cần một người như thế trấn át các nữ nhân khác" Thanh Phong dường như không kiên nhẫn với chuyện hậu cung, liền nói sang vấn đề quốc sự sau đó cũng trở về phủ tướng quân. Đêm ngày hôm đó, Hàn Lạc Thần không gọi phi tần nào thị tẩm, ở lại Thần Kính điện, sau khi phê chuẩn tấu chương thì vẫn không ngủ được, trong đầu bất giác suy nghĩ về nữ nhân đang ở Hiền Phúc cung, nàng ương ngạnh, bướng bỉnh, có phần hỗn xược với hắn, nhưng bảo hắn trách phạt nàng, hắn lại không nỡ. Chiều tối nay người hắn cho đi điều tra nàng đã báo về, nàng bị cấm túc yếu đuối đến mức đổ bệnh trong tẩm cung, tưởng rằng đã không qua khỏi thì bất ngờ nàng tỉnh dậy, nói năng khó hiểu, còn có thông minh hơn, nhạy bén hơn rất nhiều. Ba tháng trước một Hiền phi nhu nhược bị Lâm Hoa cho cấm túc, ba tháng sau xuất hiện một Hiền phi tràn đây sức sống. Hàn Lạc Thần hắn, thật sự cảm thấy rất thú vị. Sáng sớm, Hiền Phúc cung lại vẫn đẹp ngời ngợi như thường ngày. Đặc biệt các cung nhân rất cao hứng, hiện giờ trong cung ai cũng đoán nương nương của bọn họ sẽ trở thành sủng phi, bọn họ đương nhiên được hưởng phúc lợi a! "Tiểu Hạ à Tiểu Hạ" - nàng lười biếng nằm trên trường kỉ như thường ngày, miệng vẫn đang nhai điểm tâm sáng. Từ khi xuyên qua tới giờ, nàng chỉ ở tâm cung, ăn rồi uống, lười biếng đến mức bụng cũng đã xuất hiện một ít mỡ thừa a! "Dạ em đây nương nương" - Tiểu Hạ đang xem các cung nữ tỉa hoa cắt lá, vội vàng chạy lại bên nàng "Họa sư và thợ thủ công đã làm xong thứ ta bảo chưa? Em đi hối bọn họ một chút, ta sắp chán chết rồi" "Em đã đi hỏi rồi, họ bảo hai ngày nữa mới có a" Nàng lại chán nản nằm ra, lấy hai tay xoa huyệt thái dương, nhìn các tia sáng đủ màu đột nhiên lại nhớ đến hiện đại, không biết nàng chết thì chôn hay thiêu nhỉ? Cha mẹ nàng có đau buồn thật sự không? Ai da, mấy chiếc mô tô của nàng, chắc đã bị đem bán hết rồi! Dương Chi nhìn các cung nữ giọng thều thào "Các em, nói cho ta biết xem, trong cung này có cái gì thú vị cho ta chơi không?" Một cung nữ rất nhanh nhảu đáp "Nương nương, hay người đi ngự hoa viên" "Ở đó có thứ gì?" - ngự hoa viên? Có phải trong phim hay có thứ này, a! Sao nàng lại quên mất "Bẩm nương nương, ở đó là nơi ngắm hoa đi dạo mà hoàng thượng và các phi tần hay lui tới. Có hồ nuôi cá rất đẹp, lại thoáng mát" "Có cá sao? Tốt tốt, Phí Oanh, em đi tìm một vài người lại đây, đi bắt sâu cho ta" - nàng ngồi bật dậy, gương mặt lại thay đổi tràn đầy sức. Tiểu Hạ, Phí Oanh và các cung nhân tròn mắt nhìn nàng, đến nỗi cây kéo cắt lá trong tay cũng rơi xuống đất. Nương nương lại nghĩ ra trò gì thế này! "Hả, nương nương, người muốn mấy con sâu đó làm gì?" - Phí Oanh lấy lại tinh thần lắp bắp hỏi "Câu cá!" "Người câu cá trong ngự hoa viên?" - Tiểu Hạ tiếp lời "Không được sao?" - nàng thầm nguyền rủa mấy nữ nhân làm quá này! Các nữ nhân vội vàng buông đồ xuống tiến đến bên người Mặc Dương Chi, có người hoảng hốt quỳ xuống cầu xin nàng "Nương nương, không được, cá ở đó hoàng thượng rất thích đặc biệt sai người nuôi chúng, cầu xin người đừng làm vậy!" "Các ngươi chớ nói nhiều, bắt sâu ngay cho ta!" Hàn Lạc Thần, nhớ câu này cho ta 'chị đại trả thù vài ngày chưa muộn' ta sẽ cho cá của ngươi thành cá kho tiêu, cá nướng muối ớt, canh cá chua ngọt, cá hầm thuốc bắc, cá chiên bột xù! -Vote vote thôiiii*ngôi sao* ấn đi thương thương Đánh giá từ 6 lượt Bạn đang đọc truyện Chị Đại Xuyên Không!!! của tác giả Trương Nhi. Lần đầu tiên đi nhà xí"Mẹ nó, nhà vệ sinh lại có thể tồi tệ như vậy?"Lần đầu tiên mặc trang phục cổ đại"Ta nói cho các người biết, trước giờ ta ra đường chỉ mặc một áo ngực và một cái áo mà cái ngươi gọi là áo yếm, ai đời có cái phong cách thời trang nào mà mặc ba lớp trong ba lớp ngoài? các ngươi tính ướp xác?"Lần đầu tiên gặp hoàng thượng"Ngươi, là hoàng thượng? Cũng đẹp trai đấy, có biết uống rượu không?"Khi được hỏi về nữ công gia chánh"Ta biết hát, biết đàn, nhưng mấy thứ đó quá tầm thường, ta còn có thể nhảy rất đẹp trên nền nhạc sàn, ta là tay đua số một, ta còn có thể đánh lộn a!""Ngươi là ai?""Ta là Mặc Dương Chi, chị đại đến từ thế kỉ hai mươi mốt!"Nếu yêu thích truyện xuyên không, bạn có thể đọc thêm Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng hoặc Trời Sinh Một Đôi

chị đại xuyên không